"Ngày xưa khi còn thơ bé, con vẫn hay đòi mẹ khóc nhè
Để được mẹ dỗ dành và kể con nghe những câu chuyện cổ tích"...
(Con yêu mẹ - Bảo Thy)
Vâng!
Con muốn viết thật nhiều, nhiều lắm những lời ca như thế dành tặng mẹ, mẹ
à! Nhưng sao cái tình yêu thầm lặng ấy trong con lại khó viết thành lời
đến vậy? Nếu có làn gió nào thổi về nơi ấy, xin hãy dừng lại một chút
thôi, để cho con có thể gửi tấm lòng mình theo làn gió bay đi, đến bên và xoa
dịu những giọt mồ hôi đang lăn dài trên má mẹ…và nếu có cánh chim nào vô
tình bay qua đây, xin hãy cho con gửi bài viết này - những dòng chữ nói thay
lòng con đến với mẹ - mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!
“Bao
ngày Mẹ ngóng, bao ngày Mẹ trông, bao ngày Mẹ mong con chào đời,
Ấp
trong đáy lòng, có chăng tiếng cười của một hài nhi đang lớn dần?
Mẹ
chợt tỉnh giấc, và Mẹ nhìn thấy hình hài nhỏ bé như thiên thần,
Tiếng
con khóc oà, mắt Mẹ lệ nhòa, cám ơn vì con đến bên Mẹ...
Này
con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con nhất đời!”…
(Nhật
kí của mẹ - Nguyễn Văn Chung)
Lời
ca khúc đó thật hay và cũng thật cảm động nữa phải không mẹ?
Mẹ
còn nhớ không, con hay khoe với mẹ là con thích bài hát này lắm, rất hay và ý
nghĩa, nhưng con chắc rằng chưa khi nào mẹ được nghe hết bài hát này vì rằng
con biết mẹ dành hết toàn bộ thời gian của mình để cùng với ba chăm lo gia đình
mình, lo cho việc ăn học của chúng con.
Mẹ
biết không? Con đã nghe đi nghe lại ca khúc này nhiều lần lắm, nghe cả trong vô
thức nữa nhưng cứ mỗi lần những nốt nhạc đầu tiên ấy vang lên, nước mắt con lại
trào dâng mẹ ạ. Và giờ đây, khi đang viết những dòng chữ này gửi tới mẹ, con
cũng đang kìm nén nước mắt của mình. Dù bây giờ con đã 23 tuổi, đã là cô giáo
của những cô cậu học trò, nhưng với mẹ, con vẫn còn bé lắm, vẫn là đứa bé
hay khóc của mẹ như ngày nào! Nhưng mẹ ơi, đừng lo lắng mẹ nhé! Sau những năm
phải xa ba mẹ để bước chân vào giảng đường đại học, rồi khoảng thời gian được
công tác, làm việc trên ngôi trường THCS Phú Thủy thân yêu này, con đã trưởng
thành nhiều mẹ ạ, con đã biết suy nghĩ nhiều hơn cho cuộc sống của mình, đủ
trưởng thành một chút để tự lập, và đủ lí trí hơn để đứng vững trước những khó
khăn hay cám dỗ của cuộc sống.
Có
lẽ với nhiều người, việc bày tỏ tình cảm với người mình yêu thương, kính trọng cũng
chỉ đơn giản nhưng với con - con không hiểu sao nhưng việc đó khó lắm mẹ à.
Biết bao lần con muốn chạy lại, ôm chầm lấy mẹ và hét lên rằng: “Mẹ ơi, con yêu
mẹ lắm”, nhưng sao tới lúc gặp mẹ rồi, môi con lại ngậm chặt và ngập ngừng
không thốt lên thành lời đến thế?
Cũng
chính vì vậy mà những khi giọng hát của ca sĩ Hiền Thục vang lên trong ca khúc
"Nhật ký của mẹ" con đã không cầm được nước mắt, bởi xúc động và cũng
bởi sự vô tâm của con nữa. Con vẫn biết tình yêu thương bao la mà mẹ đã dành
cho con, bởi nó lớn lắm, nó là cái nôi, là vòng tay ấm áp, là những cử chỉ thân
thương mẹ đã dành cho con, là những đêm mẹ thức trắng lo lắng khi con ốm, khi
con phải thức khuya để ôn thi, soạn bài,…những hình ảnh ấy cứ hiện lên trước mắt
con từng giây, từng phút, và con cũng biết những hi sinh, nhọc nhằn mà mẹ đã vì
con nhưng chưa một lần con nói được lời cảm ơn tới mẹ. Trong suốt 23 năm vừa
qua, cũng biết bao lần con viết những bài văn đầy cảm xúc chỉ để dành cho những
nhân vật trong truyện: những chị Dậu, anh Pha, lão Hạc hay cô Mỵ, còn chính
người mẹ đã mang nặng đẻ đau, đã sinh thành, nuôi dưỡng và hy sinh cả cuộc đời
cho con thì con lại chưa từng viết nên một bức thư gửi mẹ - dù con nhớ và
yêu mẹ lắm! Con đã khóc vì chính bản thân mình như vậy đấy mẹ ạ…Vẫn biết rằng,
những hi sinh đó, những nỗi vất vả đó của mẹ không phải để nhận được lời cảm ơn
từ con mà tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu vô bờ, từ tình mẫu tử thiêng liêng
mà mẹ đã dành cho con - một sự hi sinh suốt đời, vô giá mà không cần báo đáp.
Vâng, biết như vậy đấy nhưng sao con vẫn muốn dành tặng mẹ những điều tốt đẹp nhất, vẫn muốn nói cảm ơn, và
muốn nói yêu mẹ nhiều, mẹ ạ!
Và
bây giờ đây, con muốn viết thật nhiều về tình mẫu
tử thiêng liêng ấy nhưng con sẽ gấp lại dòng cảm xúc của mình ở đây mẹ ạ, bởi
tình cảm đó đâu có thể kể hết chỉ trong vài trang giấy. Hôm nay đây là ngày tôn
vinh người phụ nữ Việt Nam,
xin cho con mượn lời bài hát này để nói thay lòng mình lòng con với mẹ:
"Mẹ yêu hỡi những vấp ngã trong đời
Có lúc khóc khi cười thì mẹ luôn sát bên
Những năm tháng tảo tần nuôi lớn con nên người
Trọn đời con sẽ mãi không quên
Và ngày mai khi đã lớn khôn rồi
Con sẽ cố bước đi trên con đường ước mơ
Con vẫn biết có mẹ kề bên và luôn sẻ chia
Con yêu mẹ nhiều lắm! "
(Con yêu mẹ - Bảo Thy)
Cảm ơn mẹ đã sinh ra và nuôi nấng, dạy dỗ chị em con, để chúng
con được sống và trưởng thành trong cuộc đời này. Con và các em sẽ cố gắng
sống, học tập, làm việc để không phụ lòng yêu thương của mẹ. Mong mẹ hãy luôn
mạnh khỏe, mãi mãi và luôn sát cánh bên chúng con mẹ nhé!