Rồi
nắng hạ vàng chợt phai mau
Những
con diều giấy bỏ trời cao
Những
chàng nhạc sĩ ve sầu chết
Bặt
tiếng vĩ mà thương nhớ nhau
Rồi
bãi biển chiều cũng vắng hoe
Vì em đã hết một mùa hè
Những chùm hoa phượng lao mình
xuống
Cho gió đầu thu đưa tiễn đi
Rồi
cũng trường xưa em lại về
Rộn ràng áo trắng gió vân
vê
Chín mươi ngày ngủ yên phòng
vắng
Bàn ghế chào em giữa tỉnh mê.
Rồi tôi cũng chợt gặp lòng vui
Chợt nghe phường phố mới tinh
khôi
Bởi ngàn áo trắng bay tinh
khiết
Và rắc hương lành thơm khắp
nơi.
(
Đinh Trầm Ca )
Một
mùa hè bình yên đã dần trôi qua, và tháng chín cùng ngày tựu trường đang gần kề
chờ đón những bước chân rộn rã của các em học sinh…Tôi vẫn còn nhớ như in đoạn văn của Thanh Tịnh:
“Hằng năm, lá ngoài đường rụng nhiều
và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại náo nức những kỷ niệm hồi
hộp của buổi tựu trường. Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong
sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời
quang đãng” (Thanh Tịnh, Tôi đi học).
Cứ độ vào thu,
khi trời trong, ít gợn mây, khi mà cái nắng nóng của mùa hè dần lui, thì cũng
là lúc tựu trường. Tựu trường trên quê hương miền Trung nắng cháy quê tôi không
có cái se lạnh của mùa thu, ngọn gió heo may của những năm nào như trốn đi nơi
đâu! Chỉ có một chút lạnh, một chút gió mơ hồ qua tâm tưởng! Ở đây, miền Trung
nắng gió, lá vàng bay bay, rụng đầy đường khiến lòng cũng nao nao! Các em sẽ
bắt đầu một hành trình mới với bao nhiêu niềm vui và sự lo lắng mới, sẽ là một
thử thách mới. Những tháng ngày vui chơi thoải mái đã qua đi, thay bằng giúp ba
mẹ làm việc nhà, chăn trâu hoặc được về quê thăm ông bà, các em lại háo hức với
niềm vui mới, lại bắt đầu một năm học mới với bao nhiêu niềm lo lắng. Các em
nhỏ rụt rè núp dưới tà áo mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tưng bừng rộn rã lẫn
sự lo lắng hoang mang. Là những người cha, người mẹ, có lẽ mỗi chúng ta cũng luôn cảm
nhận được niềm vui náo nức đó, qua những manh áo, những đôi giầy, những chiếc cặp
sách mới sắm cho đứa con thân yêu của mình, với tất cả sự yêu thương và trìu mến
đang gần kề chờ đón những bước chân rộn rã của các em, để cho em để ngày tựu trường của em thật hoàn hảo.
Hình ảnh các em lần
đầu đến trường, nét lo âu phảng phất trên gương mặt, ngập ngừng bước sau lưng
mẹ. Quên sao được
những buổi học đầu năm xúng xính trong bộ quần áo mới. Quên sao được ánh mắt mẹ rưng rưng xúc động khi thấy
con mình đang dần khôn lớn từng ngày…trên từng cây phượng, tiếng ve cuối hè râm
ran như đang đón chào. Trên từng khuôn mặt hằn lên một sự tiếc nuối khi nghe
mùi “cặp sách thơm hương”, mới thấy lòng chùng xuống và “bất chợt xôn xao”.
Một chút u hoài, chút nhung nhớ, sâu lắng như
nỗi niềm day dứt của hoa cúc ngày thu. Tại sao tựu trường lại gây nên những cảm
giác đó, ấy là vì không ai không bước qua ngưỡng cửa của trường học, không ai
không có cảm giác ngày đầu tiên đến lớp, rời tay mẹ, đến với thế giới rộng mở
phía trước. Nhìn các em nhỏ đến trường, với sự trào dâng xao xuyến. Và, cũng từ
đây, khi một khoảng trời mới mở ra, đồng hành với nó, những gì thơ dại cũng dần
mất đi. Tạm biệt nhé những buổi chăn trâu cắt cỏ, những buổi hồn nhiên nô đùa
quên cả về nhà để rồi phải mếu máo khi bị nhận đòn roi, tạm biệt nhé chú trâu
ơi, một người bạn tốt, hẹn một mùa hè năm sau. Sự trong trẻo hồn nhiên trong
tâm hồn thơ dại của các em mỗi khi bắt đầu một năm học mới.
Trở về lại với
mái trường thân yêu sau ba tháng hè xa cách, giũ đi những bụi bặm của đất cát,
sự nghịch ngợm tuổi thơ, gác lại những buổi thả diều bắt bướm, với tâm hồn
trắng trong như màu áo tinh khôi của tuổi học trò, cái “mùi hương lạ xông lên
trong lớp” của ngày đầu tiên đến trường. Mùi ấy đi theo suốt các em bao năm
tháng của đời người, nhất là mỗi khi đến mùa tựu trường. Để rồi mai đây, chính
những cô cậu học trò của ngày hôm nay thấy lòng mình như nắng mai, đứng bên hè
phố, xôn xao “nhìn các em bé nhỏ đến trường”, nhớ về thuở áo trắng với bao bồi
hồi, tiếc nhớ khôn nguôi!
Nguyễn Thị Hiền
(Niên khóa 2001-2005)