KHÁI NIỆM
HOẠT ĐỘNG TRẢI NGHIỆM SÁNG TẠO
Công nghệ
giáo dục - TS. Ngô Thị Tuyên
Hoạt động trải nghiệm
trong nhà trường cần được hiểu là hoạt động có động cơ, có đối tượng để chiếm
lĩnh, được tổ chức bằng các việc làm cụ thể của học sinh, được thực hiện trong
thực tế, được sự định hướng, hướng dẫn của nhà trường. Đối tượng để trải nghiệm
nằm trong thực tiễn. Qua trải nghiệm thực tiễn, người học có được kiến thức, kĩ
năng, tình cảm và ý chí nhất định. Sự sáng tạo sẽ có được khi phải giải quyết
các nhiệm vụ thực tiễn phải vận dụng kiến thức, kĩ năng đã có để giải quyết vấn
đề, ứng dụng trong tình huống mới, không theo chuẩn đã có . . .
KHÁI NIỆM HOẠT ĐỘNG
TRẢI NGHIỆM SÁNG TẠO
I.
HOẠT ĐỘNG
1.
Bắt đầu từ Vưgotsky với tư tưởng cơ bản là: hoạt động tâm lý (bên trong)
của người, được xây dựng theo mẫu của hoạt động bên ngoài. Hoạt động bên ngoài
này được tiến hành bởi công cụ. Công cụ là năng lực thực tiễn mà loài người
sáng tạo ra, kết tinh lại, được vật thể hoá, nhờ đó chúng tồn tại một cách
khách quan đối với mỗi cá thể.
2.
Hoạt động tâm lý của người được thực hiện dưới hình thức giao lưu bằng
ngôn ngữ, dùng những hệ thống tín hiệu và dấu hiệu (đặc biệt là âm thanh) làm
vật trung gian (coi như công cụ).
3. Nói chung, quan điểm của tâm lý học Xô Viết cho rằng, hoạt
động tâm lý không những được hình thành theo mẫu của hoạt động trên đối tượng
bên ngoài, mà về bản chất vẫn còn là một biến thái của hoạt động bên ngoài.
4.
Nói cách khác, những hứng thú, lợi ích, năng lực của chủ thể được đưa vào
cấu trúc của hoạt động bên ngoài và nhờ đó, chúng mới có thể phát triển. Việc
chuyển hoá các hình thái hoạt động trên cơ sở hoạt động có đối tượng bên ngoài,
tạo thành động lực quan trọng nhất của quá trình phát triển cho cả loài người
lẫn cho cá thể. Việc chuyển hoá ấy có thể có được, vì hoạt động bên ngoài và
hoạt động bên trong có cùng một cơ cấu duy nhất. Đó là một trong những phát
hiện quan trọng nhất của tâm lý học thế kỷ XX [A. N. Leontiev, Hoạt động, ý
thức, nhân cách, M. 1975, trang 10, tiếng Nga].
5.
Quan niệm trên đây, thực ra, chỉ là cách diễn đạt khác của một quan điểm
Mácxít: “Ý niệm chẳng qua chỉ là vật chất được đem chuyển vào trong đầu óc con
người và được cải biến đi ở trong đó” [ K. Marx. Tư bản, q1. t I. ST. 1973, tr.
38].
6.
Tổng kết quá trình nghiên cứu lâu dài của tâm lý học Xô Viết, từ đầu
những năm 30 đến những năm 70 của thế kỷ XX, A.N. Leontiev đã mô tả được cấu
trúc vĩ mô của hoạt động [A. N. Leontiev, Hoạt động, ý thức, nhân cách, M.
1975, tr. 101 – 122, tiếng Nga].
7.
Gạt bỏ tất cả sự khác nhau của các hoạt động riêng rẽ, cá biệt, đặc thù,
còn lại chỗ khác nhau cơ bản là đối tượng. Chính đối tượng của hoạt động quy
định xu hướng, tính chất đặc trưng của hoạt động. Bằng cách chiếm lĩnh đối
tượng một cách vật chất hay tinh thần, chủ thể thoả mãn nhu cầu của mình, tức
là thực hiện được xu hướng cơ bản của hoạt động được tiến hành.
8.
Đã gọi là “hoạt động tâm lý” thì phải có động cơ phù hợp. Không thể có một
hoạt động không có động cơ.
9.
Động cơ ấy phải được vật thể hoá ra ngoài, tức là nó phải mang một hình
thức tồn tại vật chất, hiện thực bên ngoài. Khi nó ở bên ngoài thì hoạt động
lên đối tượng này gọi là hoạt động ở hình thái bên ngoài, hay nói tắt là hoạt
động bên ngoài. Nếu nó ở bên trong thì hoạt động tác động lên nó, gọi là hoạt
động bên trong.
10.
Động cơ được phát triển từ những đối tượng còn trừu tượng, theo xu hướng
ngày càng cụ thể hơn. Tiến trình đó được chốt lại trong những mục đích. Hệ
thống mục đích này là hình thức cụ thể hoá động cơ. Do đó quá trình thực hiện
động cơ được tiến hành từng bước, từng khâu, để đạt được những mục đích xác
định trong những hoàn cảnh (không gian và thời gian) cụ thể.
11.
Quá trình đi đến mục đích bị quy định bởi các điều kiện, phương tiện thực
hiện nó. Ví dụ, muốn đến một địa điểm nào đó có thể đi bộ, đi xe đạp, đi ô tô,
đi máy bay. Những phương tiện này ở bên ngoài cá thể và quy định cách cư xử của
chủ thể. Mỗi phương tiện quy định cách thức hành động (hay cách cư xử nói
chung). Cốt lõi của cách thức ấy là thao tác.
12.
Về phía đối tượng, còn có một khái niệm nữa là nhiệm vụ. Nó là tổng thể
thống nhất giữa mục đích và phương tiện (điều kiện). Nói cách khác, bằng những
phương tiện xác định, chủ thể tìm cách thực hiện một mục đích tương ứng.
13.
Về phía chủ thể, để thực hiện động cơ, chủ thể phải dùng sức căng của bắp
thịt và thần kinh, phải vận dụng năng lực thực tiễn đã có… Quá trình ấy gọi là
hoạt động.
14.
Như vậy, trên thực tế cuộc sống, ta có thể thấy một sự phân tích và tổng
hợp, bao hàm trong một động cơ như sau:
a) Về phía đối tượng:
động cơ - mục đích - phương tiện.
b) Về phía chủ thể:
hoạt động - hành động -thao tác.
c) Nếu đối tượng là
động cơ, nói cụ thể hơn là cái vật thể hoá động cơ, thì chủ thể phải tiến hành
một hoạt động rộng lớn, lâu dài.
d) Nếu đối tượng ấy đã
được cụ thể hóa thành những mục đích cụ thể hơn, thì chủ thể chỉ cần tiến hành
các hành động xác định.
e) Những hành động của
chủ thể bị quy định một cách khách quan bởi phương tiện có trong tay, chứ không
thể tuỳ tiện. Nói cách khác, chủ thể phải hành động theo một cách thức nào đó,
tương ứng với phương tiện.
15.
Đối tượng chính là nội dung của hoạt động tâm lý. Nói cách khác, trong
tâm lý sẽ có những gì đã có ở trong đối tượng, hoặc ngược lại, những gì có
trong tâm lý, phải được đối tượng hoá ra ngoài. Vì vậy, đối tượng hoạt động còn
được gọi một cách xác thực là nội - dung - có - tính - đối - tượng của hoạt
động. Đồng thời, đối tượng ấy cũng quy định cả “kỹ thuật” chiếm lĩnh nó.
16.
Thông thường, cái mà người ta quen gọi là mục đích, chỉ mới là biểu tượng
về nó. Biểu tượng này có thể có từ trước khi hành động. Quá trình hành động là
quá trình cụ thể hóa dần mục đích. Ta có thể hình dung mục đích như “cột cây số”
phải đi đến. Quá trình hành động là quá trình tiến gần đến cột cây số ấy. Chủ
thể phải đi suốt đoạn đường cho đến khi đến tận nơi, tức là phải “làm ra” suốt
đoạn đường ấy, tức cũng là “hình thành” nên dần dần quãng đường cho đến “cột
cây số” ấy. Nhưng tình hình đó cũng đồng thời nói lên rằng mục đích chỉ thực sự
trở thành mục đích khi chủ thể bắt đầu đi (= hành động) và hành động (đi) chỉ
kết thúc khi chủ thể đã đến tận “cột cây số” ấy (= đạt mục đích).
17.
Động cơ hoạt động học tập của trẻ em là chiếm lĩnh những thành tựu của
nền văn minh loài người (hay năng lực thực tiễn người) để ngày càng trở nên
người hơn, thì những mục đích riêng của những hành động tức thời là, ví dụ,
lĩnh hội tri thức khoa học trong các môn học.
18.
Để đạt được mục đích tức thời, cần phải có những phương tiện thích hợp,
các phương tiện này cũng mang tính khách quan. Sự lựa chọn phương tiện cũng như
xác định mục đích hành động, đều bị quy định bởi hoàn cảnh sống hiện thực của
bản thân chủ thể.
19.
Sự mô tả cấu trúc chung của hoạt động mang lại những lợi ích thực tiễn vô
cùng quan trọng cho giáo dục.
20.
Phương thức giáo dục thực chất là cách tổ chức quá trình hoạt động liên
tục của trẻ em. Trình độ tổ chức các hoạt động ấy là thước đo trình độ điều
khiển quá trình phát triển tâm lý của trẻ em. Các phương pháp giáo dục trước
đây, nếu thấy được phần chủ quan của chủ thể được giáo dục vào lúc này, thì ở
thời điểm khác, nó chỉ thấy tính khách quan của quá trình, từ phía thầy giáo.
Mọi phương pháp giáo dục cũ vẫn còn loay hoay ở “bên trong chủ thể”, tìm cách
“khai thác” khả năng bên trong của trẻ, hoặc chỉ lo “cải tiến phương pháp giảng
dạy” của thầy giáo theo hướng phát huy khả năng đã có của trẻ, khai thác triệt
để vốn sống đã có của trẻ.
21.
Phương pháp mới đã vượt ra khỏi sức hút ấy của phương pháp cổ truyền, đưa
ra một chiến lược mới: Hình thành nên khả năng mới ở trẻ em. Đương nhiên,
phương pháp mới tận dụng vốn sống đã có của trẻ. Phương pháp mới tự đặt ra cho
mình nhiệm vụ tạo ra trong mỗi trẻ em ngày càng nhiều hơn năng lực thực tiễn
người và phải làm việc đó một cách chắc chắn.
22.
Cơ cấu hoạt động trên đây đã cho phép thầy giáo tổ chức được một quá
trình khách quan (đối với trẻ em), vật chất, hiện thực, mình có thể tổ chức
được, kiểm soát được ở bên ngoài cá thể.
23. Hoạt động của trò là hoạt động có tổ chức, ban đầu thực
hiện ở bên ngoài, một cách vật chất có thể kiểm soát được một cách cảm tính và
trực quan. Sau đó thực hiện tiếp quá trình biến hình thức bên ngoài thành hình
thức bên trong, thành tâm lý, ý thức nhân cách. Quá trình này cũng được kiểm
soát chặt chẽ, trải qua từng bước, từng giai đoạn.
24.
Để nói rõ hơn phương pháp mới, Hồ Ngọc Đại dùng một thuật ngữ mới việc
làm. Nó tương ứng với khái niệm nhiệm vụ đã mô tả ở trên. Khi nói việc làm, thì
đã bao hàm cả sản phẩm (tức là mục đích hành động) lẫn phương tiện cho phép đạt
mục đích ấy.
25.
Quá trình học chính là quá trình làm việc để tạo ra một sản phẩm xác
định. Còn quá trình dạy là quá trình tổ chức làm việc, cung cấp vật liệu, mẫu
sản phẩm và quy trình công nghệ làm ra sản phẩm. Riêng “quy trình công nghệ”
tương đương với chuỗi thao tác (đã mô tả ở trên).
26.
Bản thân một đồ vật nào đó tự nó không cho ta biết gì nếu không liên hệ
với hoạt động tâm lý. Nếu nó là sản phẩm của một (hay nhiều) việc làm, thì
chính nó là mục đích của hành động. Còn nếu ta dùng nó như một cái có sẵn… để
đạt một mục đích khác, ở bên ngoài nó, thì chính nó đã trở thành một phương
tiện. Ví dụ: dùng búa trong qúa trình làm ra cái búa thì cái búa được dùng là
phương tiện, cái búa được làm ra là mục đích. Vậy là có sự khác nhau cơ bản
giữa cái búa mục đích và cái búa phương tiện, thể hiện ở sự chuyển hoá từ mục
đích thành phương tiện. Đó là sự chuyển hoá phổ biến. Trong thực tế, đó là cách
duy nhất để tạo ra các phương tiện, mà quá trình sử dụng phương tiện ấy trong
hành động cũng là quá trình hình thành thao tác. Vì vậy trong giáo dục, điều
quan trọng nhất là không bao giờ có thể huấn luyện trực tiếp các thao tác mà
phải thông qua hành động.
27.
Sau khi đã hình thành, thao tác có khả năng tồn tại độc lập, có thể tham
gia vào nhiều hành động khác.
28.
Không bao giờ đưa đến cho trẻ em những khái niệm có sẵn - Khẩu hiệu ấy
đặc trưng cho phương pháp sư phạm mới.
29.
Bước tiến cơ bản của tâm lý học hiện đại trong cách lý giải mối quan hệ
giữa cái tâm lý và cái vật chất là coi sự khác nhau giữa chúng chỉ có thể có
nghĩa tuyệt đối trong lý luận nhận thức. Ngoài ra, sự phân biệt ấy là
tương đối. Trong tâm lý học, từ lâu người ta đi tìm mối liên hệ thực giữa hai
phạm trù đó. Ví dụ, nhà sinh lý học Nga Sechenov nêu lên luận điểm: tâm lý học
khoa học phải nghiên cứu nguồn gốc của các hoạt động tâm lý. Tiếp theo, những
công trình nghiên cứu về tư duy, phát hiện ra tư duy bằng tay (tư duy thực
hành). Tiếp đến là giả thuyết cho rằng những hành động bên ngoài, xét về mặt
sinh thành, là có trước các hành động trí tuệ bên trong. Cho đến những năm 20
của thế kỷ XX, Watson đưa ra giả thuyết về sự chuyển hoá của quá trình bên
ngoài thành quá trình bên trong: nói to - nói thầm - nói không có tiếng. Vào
thời ấy, Piaget cũng tìm ra cơ chế chuyển từ giai đoạn “sờ mó, mày mò”
(manipulation) thành “ý nghĩ”, nhờ đó thấy được vai trò của hành động trong quá
trình hình thành tư duy mà ông cho chủ yếu là quá trình chuyển vào trong. Muộn
hơn một ít, Wallon, Bruner cũng có tư tưởng tương tự.
30.
Tư tưởng “chuyển vào trong” cũng nảy sinh đồng thời ở Liên Xô, bắt đầu từ
Vưgotsky và người đạt đến kết quả có sức thuyết phục nhất là Galperin.
31.
Theo Vưgotsky, 1 - công cụ và 2 -sự giao lưu giữa người với người là hai
biện pháp cơ bản để thế hệ sau tiếp thu (lĩnh hội) kinh nghiệm của thế hệ trước
để lại. Sự chuyển giao ấy được thực hiện, đương nhiên, ở bên ngoài tâm lý, dưới
hình thức hành động bên ngoài, hay lời nói to, trong sự cộng tác giữa những cá
nhân với cá nhân. Chỉ sau đó, kết quả ấy được hình thành trong cá thể. Từ đó,
quan điểm cơ bản của tâm lý học Xô Viết là hoạt động tâm lý bên trong xuất phát
từ hoạt động thực tiễn bên ngoài. Như vậy, ở đây, có sự đồng nhất về bản chất
và sự khác nhau về hình thức, mà bắt đầu phải là hình thức bên ngoài. Nói cách
khác, khi nói về tâm lý nói chung, thì trước hết phải nghiên cứu hoạt động có
đối tượng bên ngoài, và tiếp đó, bằng sự chuyển hoá mà có được hoạt động tâm
lý.
32. Vấn đề đặt ra tiếp theo: chuyển hoá như thế nào?
33.
Galperin đã mô tả suốt chặng đường chuyển hoá ấy bắt đầu là hành động vật
chất trên những đối tượng bên ngoài, trải qua hành động trên lời nói (nói to,
nói thầm, nói không ra tiếng) mà cuối cùng có được hành động trí tuệ bên trong.
34.
Linh hồn của phương pháp ấy là sự thống nhất về bản chất giữa các hình
thức hoạt động. Từ đó, muốn có được hoạt động tâm lý bên trong, thì trước hết
phải tổ chức được hình thức bên ngoài của nó và trẻ em sẽ hoạt động trước hết
trên những đối tượng bên ngoài ấy, rồi qua từng giai đoạn nhỏ, kế tiếp nhau mà
“chuyển vào trong” thành ý nghĩ, ý thức tâm lý.
35.
Bản thân sự “chuyển vào trong” ấy đã giả định có một cơ cấu chung cho cả
hoạt động bên ngoài lẫn hoạt động bên trong. Nói chung, cơ cấu chung ấy cho
phép mọi quá trình chuyển hoá: “vào trong” và “ra ngoài”, tức là vừa thực hiện
quá trình vật thể hoá khái niệm, tư tưởng, vừa quá trình ngược lại, lấy ra từ
vật thể, khái niệm, tư tưởng đã “gửi vào” trước đó.
36.
Quá trình chuyển hóa ấy được Hồ Ngọc Đại thâu tóm vào công thức đơn giản:
A→a. Công thức có
nhân tố cấu thành:
1. A
là đối tượng (CÁI, hay còn gọi là NỘI DUNG).
2.
A→ là nghiệp vụ sư phạm (CÁCH, hay còn gọi là PHƯƠNG PHÁP).
3. a
là sản phẩm (CÁI, hay còn gọi là SẢN PHẨM GIÁO DỤC).
Toàn bộ “bí mật” của
nghiệp vụ sư phạm nằm ở tổ hợp A→, khi A được triển khai dọc theo quá trình thi
công.
Công thức A→ là một cách diễn đạt lí thuyết hoạt động một cách trực quan của Hồ
Ngọc Đại. Công thức này chứa trong mình hai quan hệ cơ bản nhất:
Một, quan hệ A – a
(Đối tượng – Sản phẩm)
Hai, quan hệ A→ – a
(Quá trình – Sản phẩm)
Thiết kế một giải pháp
giáo dục, tư duy lí thuyết phải hiểu cặn kẽ các nhân tố và mối quan hệ nội tại
giữa chúng với nhau.
Quan hệ Đối tượng –
Sản phẩm là quan hệ giữa Đối tượng còn trừu tượng ở điểm xuất phát, bên ngoài
cá nhân với Đối tượng cụ thể đối với Chủ thể, tồn tại trong tư duy của Chủ thể.
Quá trình – Sản phẩm là quan hệ giữa hai hình thái của một CÁI, một động một
tĩnh, được hiểu là quá trình tự sinh thành của CÁI.
Tổ hợp A→ nhằm diễn
đạt đối tượng A được Chủ thể hoạt động chiếm lĩnh trong suốt quá trình biến
thành a.
A và A→ có sự khác
biệt và sự thống nhất.
Sự khác biệt là ở dạng
tĩnh và dạng động của cùng một đối tượng.
Sự thống nhất là ở mối
liên hệ hữu cơ giữa A và →, hay còn gọi là giữa Nội dung và Phương pháp trong
quá trình hoạt động nhằm biến A thành a.
37.
Đỉnh cao nhất mà hoạt động tâm lý đạt đến là trình độ xã hội (hay nhân
cách). Đây là một bước tiến về chất. Từ đây, chỉ còn lại những hoạt động thuần
tuý người, đặc trưng cho phạm trù người. Quy luật cơ bản chi phối các hoạt động
này có tính xã hội - lịch sử khách quan. Nói cụ thể hơn: hoạt động của cá nhân
không còn là của riêng một cá nhân đơn độc ấy, mà bao giờ cũng là của một cộng
đồng người, trong một thời điểm xác định. Để dễ nhận thấy bản chất vấn đề, ta
có thể nói: sự thích ứng với hoàn cảnh sống của mỗi cá nhân không phải là sự
thích ứng cá nhân mà là sự thích ứng tập thể, cộng đồng.
38. Hoạt động người đạt đến trình độ xã hội đã đưa con người
sang hẳn một phạm trù mới, tách biệt hẳn với thế giới động vật. Từ đây, hoạt
động của người tuân theo những quy luật khách quan có tính lịch sử và chịu sự
tác động của các mối quan hệ xã hội đương thời. Trên ý nghĩa ấy, Marx coi con
người như một tổng hoà các quan hệ xã hội.
39.
Ngay từ lúc mới ra đời, đứa trẻ đã là người, đã là thành viên của xã hội
loài người, đã ở trong những mối quan hệ xã hội người, vì vậy, việc giáo dục
trẻ ngay từ đầu đã được tổ chức trong mọi trình độ phát triển của hoạt động,
phản ánh được nền văn minh hiện đại.
II.
TRẢI NGHIỆM
1.
Khái niệm
Theo Тлегенова Т. Е.
trong bài Опыт творческой деятельности как педагогическая проблема, theo quan
điểm của triết học, sự trải nghiệm được hiểu là kết quả của sự tương tác giữa
con người với thế giới khách quan. Sự tương tác này bao gồm cả hình thức và kết
quả các hoạt động thực tiễn trong xã hội, bao gồm cả kỹ thuật và kỹ năng, cả
những nguyên tắc hoạt động và phát triển thế giới khách quan. Nhà triết học vĩ
đại người Nga Solovyev V.S. quan niệm rằng trải nghiệm là kiến thức kinh nghiệm
thực tế; là thể thống nhất bao gồm kiến thức và kỹ năng. Trải nghiệm là
kết quả của sự tương tác giữa con người và thế giới, được truyền từ thế hệ này
sang thế hệ khác.
Qua nghiên cứu các tài
liệu triết học, ta có thể thấy được một số cách để định nghĩa về trải nghiệm:
- Trải nghiệm là một phạm trù của triết học, được đúc rút từ
toàn bộ các hoạt động của con người ở mọi mặt, như một thể thống nhất
giữa kiến thức, kỹ năng, tình cảm và ý chí. Đặc trưng bằng cơ chế kế thừa di
sản xã hội, lịch sử, văn hóa.
-
Trải nghiệm là một phạm trù của nhận thức luận, được đúc kết từ sự thống
nhất của hoạt động tình cảm – nhận thức.
-
Trải nghiệm là kiến thức mà ngay lập tức cho chủ thể ý thức được và có
cảm giác tiếp xúc trực tiếp với thực tế, cho dù đó là một thực tế bên ngoài của
các đối tượng và tình huống (nhận thức), hoặc các thực tại của trạng thái ý
thức (quan niệm, những kỷ niệm, xúc động…).
Trong các nghiên cứu
tâm lý học, kinh nghiệm thường được coi là năng lực của cá nhân, ví dụ Platon
K.K. nhận định trải nghiệm cũng như sự tích lũy của hiểu biết và năng lực (cá
nhân, nhóm) hình thành trong quá trình hoạt động, đào tạo và giáo dục, trong đó
tổng hợp những kiến thức, kỹ năng, khả năng và thói quen. Dưới góc độ của tâm
lý học giáo dục, A. N. Leontiev đã giải quyết được vấn đề trải nghiệm của nhân
loại: “Trong cuộc đời mình, con người đã đồng hóa kinh nghiệm của nhân loại,
kinh nghiệm của những thế hệ trước. Nó diễn ra dưới hình thức nắm vững kiến
thức và ở mức độ làm chủ kiến thức”. Trong các tài liệu sư phạm học, lý thuyết
về trải nghiệm trở thành đối tượng nghiên cứu. Trải nghiệm dưới góc nhìn sư
phạm được hiểu theo một vài ý nghĩa sau:
-
Trải nghiệm trong đào tạo là một hệ thống kiến thức và kỹ năng có được
trong quá trình giáo dục và đào tạo chính quy;
-
Trải nghiệm là kiến thức, kỹ năng mà trẻ nhận được bên ngoài các cơ sở
giáo dục: thông qua sự giao tiếp với nhau, với người lớn, hay qua những tài
liệu tham khảo không được giảng dạy trong nhà trường…
- Trải nghiệm (qua thực nghiệm, thử nghiệm) là một trong
những phương pháp đào tạo, trong điều kiện thực tế hay lý thuyết nhất định, để
thiết lập hoặc minh họa cho một quan điểm lý luận cụ thể.
- Kinh nghiệm giảng dạy là hệ thống các phương pháp đào tạo
được giáo viên đúc kết và cải thiện dần trong quá trình làm việc thực tế của
mình.
Một số nhà nghiên cứu
sư phạm (Ю.К. Бабанский, В.И. Бондаревский, А.Н. Кузибецкий, М.Р. Львов, Э.И.
Моносзон, М.Н. Скаткин...) xem xét thuật ngữ trải nghiệm qua khái niệm “thực
hành” (practice), có nghĩa là, xem xét nó trong việc tiến hành quá trình đào
tạo, cũng như kết quả của nó. Chính vì vậy, M.N. Skatkin đã kết luận rằng:
“theo nghĩa rộng, trải nghiệm được hiểu là sự thực hành trong quá trình đào tạo
và giáo dục”. Việc phân định giữa trải nghiệm và thực hành, theo ý kiến của
Тлегенова Т. Е., trải nghiệm mang hàm nghĩa rộng hơn thực hành vì nó đóng một
vai trò là nền tảng của tri thức và là tiêu chí để nhận biết sự thật. Nói
chung, người ta công nhận trải nghiệm là mối quan hệ thực tế giữa chủ thể và
đối tượng. Ý nghĩa của điều này là chúng ta cố gắng để có các trải nghiệm một
cách chủ động, có tính cách mạng và có ý thức.
Theo Wikipedia: Trải
nghiệm là kiến thức hay sự thành thạo một sự kiện hoặc một chủ đề bằng cách
tham gia hay chiếm lĩnh nó. Trong triết học, thuật ngữ “kiến thức qua thực
nghiệm” chính là kiến thức có được dựa trên trải nghiệm. Một người trải nghiệm
nhiều ở một lĩnh vực cụ thể nào đó có thể được coi như chuyên gia của lĩnh vực
đó. Khái niệm “trải nghiệm” dùng để chỉ phương pháp làm ra kiến thức hay quy
trình làm ra kiến thức chứ không phải là kiến thức thuần túy được đưa ra, là
kiến thức dùng để đào tạo nghề nghiệp chứ không phải là kiến thức trong sách
vở
Nhận thức luận có bản
chất là “trải nghiệm”. Những người tham gia vào các hoạt động du lịch, thể thao
mạo hiểm hay sử dụng ma túy cũng nhấn mạnh vai trò quan trọng của trải nghiệm.
Từ “trải nghiệm” có thể liên quan đến cả các sự kiện được cảm nhận trực tiếp
cũng như sự khôn ngoan có được khi phản ảnh lại các sự kiện.
Một số nhà nghiên cứu
cho rằng bản chất trải nghiệm của con người có sự thay đổi về chất từ thời kì
tiền hiện đại đến thời kì hiện đại và hậu hiện đại.
Immanuel Kant so sánh
kinh nghiệm với lí lẽ (reason):
“Không có cái gì, quả
thực, có thể tai hại hơn hay vớ vẩn hơn với nhà triết học là sự hấp dẫn thô tục
của cái gọi là kinh nghiệm. Kinh nghiệm như vậy không bao giờ tồn tại nếu tại
một thời điểm đích đáng, những tổ chức này (những kinh nghiệm này) được hình
thành cùng với các ý tưởng”.
2.
Các loại trải nghiệm
Người ta phân biệt các
trải nghiệm khác nhau như trải nghiệm vật chất, trí truệ, tình cảm, tinh thần,
gián tiếp và mô phỏng.
Trải nghiệm vật chất
(Physical Experiences)
Trải nghiệm vật chất
xảy ra bất cứ khi nào đối tượng hay môi trường thay đổi. Nói cách khác, trải
nghiệm vật chất liên quan đến những trải nghiệm có thể quan sát được. Nó là
hình thức bên ngoài của hoạt động để chiếm lĩnh đối tượng.
Triết lí “trăm nghe
không bằng một thấy” hay “Đi một đàng học một sàng khôn” theo chúng tôi là đề
cao trải nghiệm của con người và có thể xếp vào loại Trải nghiệm vật chất.
Trải nghiệm tinh thần
(Mental Experiences)
Trải nghiệm tinh thần
liên quan đến các khía cạnh trí tuệ và ý thức, là sự kết hợp giữa tư duy, nhận
thức, trí nhớ, cảm xúc, ý chí và tưởng tượng. Nó bao gồm cả các quá trình nhận
thức vô thức.
Theo chúng tôi, trải
nghiệm này thường được sử dụng trong việc học tập các môn học (đặc biệt là các
môn khoa học) hoặc việc học được một khái niệm nào đó không có chủ định (Ví dụ
như làm nhiều một dạng bài toán nào đó rồi tự dưng phát hiện ra nguyên lí chung
của việc giải những bài toán này). Có thể nói, Trải nghiệm tinh thần là hình
thức bên trong của hoạt động để chiếm lĩnh đối tượng.
Trải nghiệm tình cảm (Emotional Experiences)
Trải nghiệm tình cảm
được diễn ra khi yêu hay kết bạn. Yêu là trải nghiệm tình cảm. Khái niệm trải
nghiệm tình cảm cũng xuất hiện trong khái niệm đồng cảm.
Theo chúng tôi, học
các môn học thuộc các lĩnh vực giáo dục nghệ thuật, giáo dục đạo đức, lối sống,
trẻ cần được trải nghiệm tình cảm thì hiệu quả mới tốt.
Trải nghiệm tâm thần
(Spiritual Experiences)
Trải nghiệm tâm thần
diễn ra khi có sự cố như sốt cao, viêm màng não, thiếu ngủ, thiếu ô xy, rối
loạn tâm thần, tai nạn chấn thương… Con người cũng có thể có được trải nghiệm
như vậy bằng cách thôi miên, thiền, thần chú, yoga… hoặc một số trải nghiệm tâm
thần có được bằng cách uống thuốc, uống rượu, chích thuốc phiện…
Trải nghiệm xã hội
(Social Experiences)
Lớn lên, sinh sống
trong xã hội, con người hình thành trải nghiệm xã hội. Trải nghiệm xã hội cho
con người kĩ năng và thói quen cần thiết để sống trong xã hội của mình, chia sẻ
kinh nghiệm, hình thành các chuẩn mực, phong tục, truyền thống, giá trị, vai
trò xã hội, biểu tượng và ngôn ngữ.
Trong học tập, việc
cho trẻ tham gia vào các hoạt động tập thể, hoạt động thực tế tại nhà máy,
trang trại, câu lạc bộ, hoạt động trao đổi, thảo luận… giúp trẻ có trải nghiệm
xã hội, hình thành nhân cách. Hoạt động này mang tính chất thuần tuý người, đặc
trưng cho phạm trù người. Lúc này, hoạt động của cá nhân không còn là của riêng
một cá nhân, mà là của một cộng đồng người, trong một thời điểm xác định.
Trải nghiệm mô phỏng (Virtual and Simulation Experiences)
Sử dụng máy tính cũng
có thể giúp con người có trải nghiệm. Đóng vai cũng giúp ta trải nghiệm. Sử
dụng trò chơi video cũng giúp trải nghiệm , trải nghiệm có tính chất mô
phỏng cuộc sống thực.
Loại trải nghiệm này thể hiện phương thức trải nghiệm, còn nội dung trải nghiệm
là các tình huống giả định với cuộc sống thực nhằm giúp trẻ giải quyết các vấn
đề đặt ra.
Trải nghiệm chủ quan
(Subjective Experiences)
Trải nghiệm chủ quan
liên quan đến trạng thái, cảm nhận chủ quan của người nào đó về hiện thực, một
hiện thực mà dựa trên sự tương tác của cá nhân người đó với môi trường. Trải
nghiệm chủ quan dựa vào năng lực của cá nhân để xử lí tình huống trên cơ sở kinh
nghiệm cá nhân từng học sinh.
Thuật ngữ “experience” là động từ thì mang nghĩa “trải nghiệm”, là danh từ thì
mang nghĩa “kinh nghiệm”. Kinh nghiệm có được có hai loại: Kinh nghiệm nói lên
bản chất của sự vật, hiện tượng hoặc kinh nghiệm chỉ miêu tả được những dấu
hiệu bên ngoài của sự vật, hiện tượng. Quá trình diễn ra trải nghiệm có thể cho
sản phẩm chắc chắn hay không, có chiếm lĩnh được đối tượng hay không phụ thuộc
vào quá trình trải nghiệm. Có thể có trải nghiệm theo phương pháp mày mò, thử
và sai. Có thể có trải nghiệm chủ động, mục đích rõ ràng và có các thao tác cụ
thể đi đến mục đích, từ thao tác vật chất đến thao tác mô hình hóa, bằng lời
nói và cụ thể hóa. Có thể có những trải nghiệm bị động mà sau khi trải nghiệm
con người mới rút ra được bài học cho mình. Theo chúng tôi, Trải nghiệm chủ
động có thể tương đồng với khái niệm Hoạt động trong tâm lí học Xô viết.
III. SÁNG TẠO
Theo О.В. Токмакова
trong bài viết với tên gọi: Kinh nghiệm hoạt động sáng tạo. Đặc trưng của kinh
nghiệm hoạt động sáng tạo trong quá trình giáo dục từ xa thì khái niệm sáng tạo
rất rộng. Thông thường, sáng tạo được chia thành các lĩnh vực: trí tuệ, nghệ
thuật , thủ công, ứng dụng … Các hoạt động sáng tạo trí tuệ (theo I.Ya. Lerner)
được chia thành hoạt động tìm kiếm và hoạt động nghiên cứu. Các yếu tố của hoạt
động sáng tạo xuất hiện trong các vấn đề khác nhau, ở các mức độ khác nhau.
Lerner đã nêu ra các đặc điểm của hoạt động sáng tạo như sau:
- Có
năng lực vận dụng những kiến thức đã biết để ứng dụng trong tình huống mới,
không theo chuẩn đã có.
- Có
năng lực nhận biết được vấn đề trong các tình huống tương tự.
- Có
khả năng độc lập nhận ra chức năng mới của đối tượng.
- Có
năng lực tìm kiếm và phân tích các yếu tố của đối tượng trong các mối tương
quan của nó.
- Có khả năng độc lập tìm kiếm ra giải pháp thay thế.
- Có
khả năng kết hợp được các phương pháp đã biết để đưa ra hướng giải quyết mới
cho một vấn đề.
Những dấu hiệu sang tạo được xác định dựa trên những hoạt động sau đây của học
sinh:
- Học
sinh sử dụng thiết bị đã được học hoặc thực hiện chúng với các tương tác khác
(cấu trúc lại, kết hợp với các thiết bị khác);
- Sử
dụng các vật liệu trực quan như một yếu tố bài tập, hoặc thực hiện chúng với
các tương tác khác (phân tích, thay đổi trong tư duy), mà không làm thay đổi
cách tiếp nhận.
Sự sáng tạo có thể
giáo dục được, nhưng phải theo một cách khác với con đường truyền tải kiến thức
và hình thành kỹ năng.
Có được kiến thức và
kĩ năng, con người mới có thể sáng tạo. Tuy nhiên, dù có được lượng kiến thức
và kỹ năng đã được quy chuẩn thì cũng không thể đảm bảo sự phát triển khả năng
sáng tạo của con người được.
Sự trải nghiệm trong hoạt động sáng tạo của nhân loại được tích lũy dần dần.
Mặc dù không phải trong bất kỳ hoạt động nào nó cũng xuất hiện và định hình. Sự
sáng tạo có thể giáo dục được, nhưng phải theo một cách khác với con đường
truyền tải kiến thức và hình thành kỹ năng.
Bản chất của hoạt động sáng tạo nằm ở nội dung của các yếu tố giáo dục cơ bản
của con người, mà đối với nó không nên gò ép vào một hệ thống các hành động
nhất định. Những hệ thống này đều có đặc điểm riêng của mình.
IV.
HOẠT ĐỘNG TRẢI NGHIỆM SÁNG TẠO TRONG CHƯƠNG TRÌNH GIÁO DỤC PHỔ THÔNG MỚI
Trong chương trình giáo dục phổ thông mới, kế hoạch giáo dục bao gồm các môn
học, chuyên đề học tập (gọi chung là môn học) và hoạt động trải nghiệm sáng
tạo; hoạt động giáo dục (theo nghĩa rộng) bao gồm hoạt động dạy học và hoạt
động trải nghiệm sáng tạo.
Hoạt động trải nghiệm
sáng tạo:
Mục đích chính: Hình
thành và phát triển những phẩm chất, tư tưởng, ý chí, tình cảm, giá trị, kỹ
năng sống và những năng lực chung cần có ở con người trong xã hội hiện đại.
Nội dung:
- Kiến thức thực tiễn
gắn bó với đời sống, địa phương, cộng đồng, đất nước, mang tính tổng hợp nhiều
lĩnh vực giáo dục, nhiều môn học; dễ vận dụng vào thực tế.
- Được thiết kế thành
các chủ điểm mang tính mở, không yêu cầu mối liên hệ chặt chẽ giữa các chủ
điểm.
Hình thức tổ chức:
- Đa dạng, phong phú,
mềm dẻo, linh hoạt, mở về không gian, thời gian, quy mô, đối tượng và số
lượng...
- Học sinh có nhiều cơ hội trải nghiệm
- Có nhiều lực lượng
tham gia chỉ đạo, tổ chức các hoạt động trải nghiệm với các mức độ khác nhau
(giáo viên, phụ huynh, nhà hoạt động xã hội, chính quyền, doanh nghiệp,...).
Tương tác, phương pháp:
- Đa chiều
- Học sinh tự hoạt
động, trải nghiệm là chính.
Kiểm tra, đánh giá:
- Nhấn mạnh đến kinh
nghiệm, năng lực thực hiện, tính trải nghiệm.
- Theo những yêu cầu
riêng, mang tính cá biệt hóa, phân hóa
- Thường đánh giá kết
quả đạt được bằng nhận xét.
Theo chúng tôi, Hoạt
động trải nghiệm trong nhà trường cần được hiểu là hoạt động có động cơ, có đối
tượng để chiếm lĩnh, được tổ chức bằng các việc làm cụ thể của học sinh, được
thực hiện trong thực tế, được sự định hướng, hướng dẫn của nhà trường. Đối tượng
để trải nghiệm nằm trong thực tiễn. Qua trải nghiệm thực tiễn, người học có
được kiến thức, kĩ năng, tình cảm và ý chí nhất định. Sự sáng tạo sẽ có được
khi phải giải quyết các nhiệm vụ thực tiễn phải vận dụng kiến thức, kĩ năng đã
có để giải quyết vấn đề, ứng dụng trong tình huống mới, không theo chuẩn đã có,
hoặc nhận biết được vấn đề trong các tình huống tương tự, độc lập nhận ra chức
năng mới của đối tượng, tìm kiếm và phân tích được các yếu tố của đối
tượng trong các mối tương quan của nó, hay độc lập tìm kiếm ra giải pháp thay
thế và kết hợp được các phương pháp đã biết để đưa ra hướng giải quyết mới cho
một vấn đề.
-------------------------------- HẾT
---------------------------------------