Một góc sân trường
Sân trườngngày dịch Cô-vi
Không gian vắng lặng nhớ thì đông vui.
Mùa thu mùa của tựu trường
Mà sao giờ lại buồn thương thế này.
Ngày ngày hóng cả đông tây
Xem con Covid nó bay hướng nào.
Mở ra rồi lại đóng vào
Mà sao cứ thấy nôn nao trong òng.
Thương cô cậu nhỏ má hồng
Vì con Covid mà không đến trường.
Mỗi ngày cô ại ngóng chờ
Đại dịch Covid diệt vong cho rồi.
Ở nhà hết đứng lại ngồi
Buồn trông hiu hắt chờ hồi gặp nhau.
Vít ơi! Vít hãy đi mau
Để nơi đây được gặp nhau cô trò.
Gặp nhau là để hỏi mừng
Gặp nhau là để sáng bừng thương yêu.
Để cho con trẻ sớm chiều
Ngày ngày hai buổi thêm yêu mái trường.
Để cô đỡ nhớ, đỡ thương
Đỡ buồn, đỡ tủi, đỡ vương vấn nghề.
Nào phấn trắng, nào bảng đen
Nào khăn quàng đỏ, nào thêm áo dài.
Rồi ngày đó sẽ không xa
Tiếng trống giục giã gọi ta đến trường.
Hiện đang thích ứng “bình thường”
Điện thoại, máy tính là trường của em.
Dù gì rồi cũng thành quen
Và em vẫn được học ngàn điều hay.
Cùng nhau ta gắng sớm ngày
Thi đua rèn luyện hăng say học hành.
Học trò chăm chỉ chuyên cần
Thầy chăm bài toán, cô truyền câu văn.
Để con Covid thấy rằng
Dù không đến lớp vẫn hăng học hành.
Niềm vui khi được dỗ dành
Niềm vui khi được đồng hành cùngcha.
Cô-rô-na hãy tránh xa
Trường của ta đó, 5K đồng hành.
Để em lại được ân cần
Bên thầy bên bạn tình thân thầy trò./.
PHAN THỊ THU HƯƠNG