Tự dặn
với lòng không thế với các em
Nhưng
sáng nay cô không thể nào khác được
Bài học
hôm qua dở dang em không chép
Bài
soạn giờ này, trò ấp úng: Em quên.
Một
mình trò có lẽ đã không nên
Và
giá đây lần đầu cô biết được
Nhưng
tất cả lại chỉ là điều ước
Để
trò buồn, cô chẳng thể vui hơn.
Bài
giảng giờ này sao cứ chơi vơi
Cô
không “kêu” .... trò chẳng buồn đáp lại
Những
ánh mắt chứa bao điều muốn gởi
Chỉ
dám lén nhìn theo bước chân ai.
Rồi lời nào nhẹ tựa mây bay:
- Chỉ lần này nữa thôi cô nhé!
Nhìn
mắt em thấy thương thương đến lạ
Cô nhẹ
lòng và chỉ muốn thứ tha.
Phút
giận hờn rồi cũng đi qua
Cô
trò say sưa cùng đội xe không kính
Cùng các anh đi ra nơi chiến trận
Cho tuổi hồng được chắp cánh ước mơ.
Chút
giỗi hờn mang hương sắc mùa thu
Cho
cô trò nhớ về nhau mãi mãi
Em có
biết? Bởi lòng cô ái ngại
Giận trò nhiều vì cô quá yêu thương./.